THƯ GIAO THỪA.
Tặng Th. và hương hồn đồng đội đã ngã xuống ở chiến trường K.
Nhiều đêm lạnh khuya không ngủ được.
Anh nằm thao thức đợi bình minh.
Lo em bên ấy thêm vất vả.
Thương em hơn cả bản thân mình!
Anh biết em nhớ thương dằn vặt.
Giữa phố phường nhộn nhịp lứa đôi.
Nỗi trống trải sau giờ làm việc.
Em không kể anh cũng hiểu rồi!
Có bao giờ em và anh muốn thế?
Đất nước mình đâu ai thích chiến tranh.
Nhưng hạnh phúc không đến với riêng mình.
Nếu bên nhau khi chiến trường vẫy gọi.
Có những ngày muốn lả đi vì đói.
Vai tím bầm, chân rướm máu, rã rời.
Có những trưa vắt kiệt hết mồ hôi.
Hành quân suốt mấy đêm chưa chợp mắt.
Vào chiến dịch, cả tuần chưa tắm giặt.
Những cơn sốt rừng, làm đổi màu da…
Bao nhiêu thử thách, gian khổ đi qua.
Từ ngày anh xung phong vào bộ đội.
Những người lính viết thư thường ít nói.
Sợ gia đình thêm lo lắng băn khoăn.
Với thói quen nhận hết về phần mình.
Họ ra trận thảnh thơi và quyết liệt.
Tất cả cùng chung ước mơ da diết.
Khao khát hòa bình về với người thân.
Bởi nhân dân ta thù ghét chiến tranh.
Nhưng khi cần mỗi người là chiến sĩ.
Cuộc chiến này em cũng là – Đồng Chí.
Anh càng hiểu và thương em nhiều hơn.
Vì biết rằng em sẽ rất rất buồn.
Nếu anh chẳng bao giờ…về nữa.
Vẫn có bóng anh trên lá cờ rạng rỡ.
Có hình anh trong nét mặt muôn người.
Vẫn cháy ước mơ làm đẹp cuộc đời.
Của cải sinh sôi, em thêm hạnh phúc.
Đất đang gọi những mầm xanh náo nức.
Em hãy vui lên, mùa Xuân đã đến rồi!
NGUYỄN VĂN MỸ.
(Phum Angkor Phias, Siem Reap, giao thừa Xuân 1982).