NHỮNG CẢM NHẬN MỚI TỪ DU LỊCH THÁI LAN
Lâu nay tôi hơi thành kiến với du lịch Thái Lan bởi nghĩ họ chỉ giỏi “sextour” (ăn chơi) và shopping (mua sắm). Vừa rồi có dịp đi khảo sát các tour mới với Tổng Cục Du Lịch Thái Lan (TAT) mới hay rằng họ giỏi hơn mình tưởng và giỏi đồng bộ. Từ định kiến chuyển thành “tâm phục khẩu phục”.
Ở Thái Lan – du lịch là Industry (Công nghiệp) chứ không phải là Service (Dịch vụ) như ở Việt Nam. Vì là dịch vụ ai làm cũng được và mạnh ai nấy làm nên hậu quả là yếu đều. Tổng Cục Du Lịch Việt Nam (TCDLVN) chỉ là cơ quan tham mưu của Bộ Văn Hóa – Thể Thao – Du Lịch còn TAT là cơ quan siêu Bộ trực thuộc Thủ tướng. Ở Thái, Bộ Du Lịch là cơ quan tham mưu chứ không phải là cấp trên của TAT. TAT bổ nhiệm nhân sự và trả lương cho các Sở Du Lịch, quy hoạch tổng thể du lịch, tiếp thị hình ảnh quốc gia và có cơ quan đại diện tại nhiều nước. TAT chủ động đàm phán với các ngành, đề xuất các chương trình khuyến mãi, là nhân lực chủ yếu của Ủy Ban Quốc Gia về Du Lịch do Thủ tưởng đứng đầu. Hè vừa rồi, để kích cầu nội địa, bù vào lượng khách inbound giảm sút, TAT có ngay chương trình “Pin bay, pin cap, khap lot thieu” – nghĩa là “bay đi, bay về, lái xe đi chơi, ở khách sạn và resort 4-5 sao” – 3 ngày 2 đêm trên toàn lãnh thổ Thái Lan chỉ với giá 269USD cho 2 người. Lập tức công suất phòng cao cấp tăng đột biến. TAT giải thích “lấy số đông bù vào, với lại ưu tiên cho dân mình cũng chí có lợi thêm mà thôi”.
Xe Tuk Tuk
Tại TP.HCM, văn phòng đai diện của TAT có cả người Thái nói tiếng Việt và người Việt nói tiếng Thái theo dõi hoạt động của các công ty Việt Nam, trực tiếp mời “đúng người, đúng việc” đi thực tế; có đoàn chỉ 3-5 người nhưng rất hiệu quả. Không chỉ đài thọ toàn bộ chi phí, tại các điểm đến, từ khu du lịch cao cấp hay chỉ là quầy lưu niệm, TAT đều thanh toán đầy đủ các chi phí. Họ cho rằng “các doanh nghiệp đã đóng thuế cho nên khi mình sử dụng bất cứ dịch vụ nào đều phải hỗ trợ doanh nghiệp bằng cách trả tiền sòng phẳng”. Chẳng bù cho Việt Nam, hễ cấp trên xuống là bên dưới phải miễn phí, có khi ra về còn có bao thư dằn túi?!
Các homestay của Thái được tổ chức trong nhà của hầu hết những người giài có. Nhà rộng, sức chứa có khi tới 40-50 người và luôn gắn với các vệ tinh là nghề truyền thống – thủ công của dân bản địa. Tôi đã đến tham quan kỹ thuật lấy nước từ bông cây dừa để uống (như nước thốt nốt ở Cambodia) rồi nấu cô lại thành đường dừa. Hay cách làm than hoạt tính để khử mùi từ các loại trái cây bị điếc… Hỏi bà con ai chỉ cách làm, ai bao tiêu sản phẩm thì đều được trả lời: “TAT”. Chợ nổi đêm ở Amphawa cũng lạ. Hai bờ kênh nhộn nhịp từ 16h trở đi, chủ yếu là hàng ăn uống và lưu niệm; trên sông chỉ là minh họa. Bên cạnh là chợ vườn quê cho những ai thích tĩnh lặng, có không gian riêng. Tối có chương trình du thuyền xem đom đóm lập lòe bám đầy trên các cây bần ẩn hiện. Con đom đóm là biểu tưởng của thị xã Amphawa, có cả hẳn một tượng đài trang trọng.
Chợ nổi ở Amphawa
Ở Kanchanaburi – nổi tiếng với di tích Cầu song Kwai có Home Phu Toey resort với các khu bảo tàng trưng bày từ đầu máy xe lửa, mini show về Cầu sông Kwai đến các hiện vật gốc rất phong phú của thời kì đau thương mà anh dũng. Resort có trên 200 phòng tiêu chuẩn 3 sao để kinh doanh hỗ trợ lại cho “Scout camping” – nơi từng diễn ra Đại hội Hướng Đạo Sinh toàn thế giới vào năm 2004 với hơn 4000 đại biểu. Resort rộng 300 ha, có sông, núi, hồ. Khu camping có hơn 400 nhà vệ sinh sạch đẹp, có đủ dụng cụ dã ngoại cho thuê từ lều trại, võng, tăng, đến nồi niêu, chén bát và nhiều vật dụng để huấn luyện ngoài trời (outdoor training).
Di tích Cầu song Kwai
Các khu resort cao cấp ven sông, ven rừng đều có khu liên hợp với hàng trăm trò chơi từ giản đơn đến phức tạp, từ dân gian đến hiện đại, từ thư giãn đến mạo hiểm… Chủ yếu là phục vụ cho giới trẻ, để rèn luyện ý chí, lòng tự tin, tinh thần đồng đội. Từ các loại xe đua, bắn súng bằng tia lazer, bắn súng đạn sơn (để đánh trận giả, phải mắc áo “giáp” chống đạn) đến leo vách núi, đi cầu khỉ ở độ cao 8m… cùng nhiều trò chơi cảm giác mạnh. Tất cả đều được tổ chức theo quy trình chặt chẽ, có huấn luyện viên và đảm bảo an toàn. Nhiều phòng được xây dựng nổi trên sông rất độc đáo mà vẫn đủ tiện nghi.
Các khu dã ngoại cũng muôn hình muôn vẻ. Từ kiểu dáng đến nội thất. Lều trại ở Farm Chok Chai – mô hình nông trại du lịch – đều có máy lạnh, nệm trắng dày 2 tấc, bàn và ghế làm việc; chỉ có nhà vệ sinh ở bên ngoài nhưng được thiết kế rất ấn tượng. Nông trại bò sữa này chưa thể ví với Long Thành (Đồng Nai) nhưng lại đa dạng từ trồng trọt, chăn nuôi đến chế biến sản phẩm. Du khách vừa xem phim, nghe giới thiệu và quan sát quy trình của nhà máy qua bức tường kính trong suốt ngăn cách với xưởng.
Ở vườn quốc gia Khaoyai (di sản thiên nhiên thế giới) có nhiều dịch vụ gắn với việc tìm hiểu về hệ sinh thái động thực vật. Trong vườn có hệ thống đường rải nhựa và đường dây điện để du khách đến tham quan hoặc cắm trại. Buổi tối hoặc ban ngày đều có thể đi xe đặc chủng để xem thú. Từ nhím, chồn, cheo, sóc, các loại chim chóc cho đến nai, hoẵng, heo… cứ nhởn nhơ gặm cỏ hoặc chạy nhảy vô tư. Thi thoảng còn gặp cả cọp và voi. Tôi chưa gặp voi, chỉ biết chúng vừa đi qua bởi phân còn bốc khói, cây bị giẫm đạp chưa kịp ra nhựa! Cách rừng chừng 3km là 4 resort cao cấp với khu liên hợp các trò chơi và huấn luyện, lúc nào cũng có khách!
Voi ở vườn quốc gia Khaoyai
Cha ông mình từng bảo “Học thầy không tày học bạn”. Cái sáng tạo là vô chừng mà cũng chưa biết tìm đâu Thầy để học? Thôi đành học bạn vậy. Đi sau cũng có cái lợi. Từ kinh nghiệm của bạn, mình có thể vận dụng cải tiến để phá thế độc tôn của du lịch biển và phố ở VN hiện nay.
Nguyễn Văn Mỹ
(Lửa Việt Tours)